Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

(REPOST) Viết cho những ngày cuối tháng 4...

Tôi là người thuộc thế hệ sinh ra sau năm 1975, gia đình tôi không liên quan gì đến VNCH hay CS, mà chỉ là một gia đình bình thường giống như hàng trăm gia đình khác trên đất nước này. Và đây chỉ là những dòng suy nghĩ của riêng tôi, một người thuộc thế hệ trẻ đang sống trên mảnh đất Việt Nam. 


Đã bao nhiêu năm rồi, đã bao nhiêu năm từ ngày đất nước thống nhất nối liền 3 dải. Nhưng sao mà những đau thương, hận thù vẫn cứ mãi gợi lên trước mắt thế hệ trẻ như chúng tôi hàng ngày? Tôi may mắn khi không sinh ra vào thời đất nước chiến tranh, những câu chuyện về chiến tranh tôi chỉ được nghe lại từ ông bà, cha mẹ, chú bác hoặc anh chị, cũng như đọc được từ những tài liệu và hình ảnh trên mạng. Chắc chắn tôi không thể nào cảm nhận được hết nổi đau mà những thế hệ trước đã trải qua. Nhưng những gì mà tôi, một người thuộc thế hệ trẻ thấy cho đến ngày hôm nay thì rất là khó hiểu và kỳ cục.

Ngày còn ngồi ở mái trường trung học, trong đó có môn Lịch Sử, tôi được học nào là những "chiến thắng" oai hùng, vĩ đại chống Mỹ, chống "Ngụy quân", Ngụy quyền, trong đó là những số liệu đã giết được bao nhiêu Ngụy quân, Ngụy quyền. Lúc đó, tôi không hiểu cụm từ Ngụy nghĩa là gì, nên chỉ học thuộc bài để lên lớp thôi, nhưng khi trưởng thành rồi , sau khi tìm hiểu thì mới biết được, Ngụy ở đây là những người sống trên mảnh đất miền Nam ngày xưa, nói chung một thứ tiếng, chia sẻ chung nhiều văn hóa với những người sống ở miền Bắc. Cái “Chiến thắng” ấy có được bằng cách giết những người nói chung tiếng nói với mình. Thế quả thật nếu có cái gọi là "chiến thắng" ấy, thì chiến bại ở đây sẽ là những ai và là những gì? Có phải chiến bại này là chiến bại của tất cả người dân hay không? Chiến bại ấy phải trả giá bằng những cái chết, nhưng chia lìa, đau thương, thù hận, chia rẽ và hàng vạn những thứ khác. Bản thân tôi thì không thể nào ăn mừng cái “chiến thắng” ấy được,và tôi cũng muốn hỏi bạn một câu, nếu là bạn, bạn có nỡ nào ăn mừng “chiến thắng” ấy hay không?

Thế thì, xin những người ở thế hệ trước đừng tiếp tục gieo vào đầu những thế hệ trẻ như chúng tôi sự thù hận,chia rẽ nữa. Hòa hợp, hòa giải là gì?? Trong khi những hậu quả đó nó ảnh hưởng lên bọn trẻ như chúng tôi, bằng chứng là những câu như “phản động”, “tác chiến” “đánh mạnh”, “tiêu diệt” được phát ra dễ dàng từ những bạn trẻ ở thế hệ tôi, mặc dù tôi biết rất nhiều bạn ấy vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của cuộc chiến đã qua. Có một lần tôi đọc được một bình luận của một bạn trẻ trên Facebook với avatar là lá cờ đỏ,bạn ấy nói rằng “tao mà gặp được mày ở đâu, tao sẽ lấy súng bắn ngay vào đầu mày” tôi không thể tin được khi nghe được câu nói đó, thế hệ trẻ như chúng tôi,không được dạy phải yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, mà được truyền vào đầu những câu nói như “tao sẽ lấy súng bắn ngay vào đầu mày” Có phải bạo lực xã hội ở Việt Nam bắt nguồn từ đây không?

Đất nước Việt Nam đã trải qua bao nhiêu đau thương, tương tàn, cuộc sống người dân càng ngày càng khổ thế mà sự thù hằn, sự chia rẽ vẫn còn tiếp diễn và càng ngày càng kinh khủng hơn.Có nhiều bạn bảo là treo cờ là yêu nước, thế các bạn biết yêu nước thật sự là như thế nào không? Theo tôi, nó đơn giản lắm, yêu nước đó là yêu những con người trong cái đất nước đó, cùng góp sức lực, trí tuệ, khả năng để phát triển cộng đồng người dân trong cái đất nước ấy, chứ không phải chỉ treo cờ là yêu nước, và không treo cờ là không yêu nước. Nếu như thế, tôi có thể chạy ra mua hàng trăm lá cờ để treo khắp nhà và nói với các bạn rằng, tôi là người yêu nước nhất, yêu nhiều hơn các bạn, thì các bạn nghĩ sao?

Đừng nhìn vào những tòa nhà chọc trời mới mọc mà nghĩ rằng đất nước này đang giàu lên, mà hãy chịu khó đọc những báo cáo của các tổ chức Thế Giới khi đánh giá đất nước Việt Nam nằm ở diện nào trên Thế Giới, bao nhiêu tiền và bao nhiều lần ngửa tay ra xin viện trợ từ các nước phát triển, nợ nước ngoài tổng cộng là bao nhiêu, hệ thống giáo dục ở Việt Nam được xếp vào hạng mấy trên Thế Giới, đời sống người dân ra sao, tâm lý, xã hội phát triển theo hướng nào, những phụ nữ bị bán đi làm nô lệ tình dục,những em bé buộc phải nghỉ học mà đi lang thang, buôn bán lề đường, rừng bị chặt phá, biển bị mất, v,v…Đó mới là những hình ảnh THẬT SỰ của nước Việt Nam đấy.

Tôi biết Tháng 4 là tháng nhiều kỷ niệm và hình ảnh đối với nhiều người, nhưng tôi hy vọng là bắt đầu từ tháng 4 này và trở về sau, tháng 4 sẽ chỉ là tháng bình thường trong năm, mà ở đó người dân trong và ngoài nước không còn thù hận, chửi rủa, xát muối vào vết thương lẫn nhau, sẽ là một tháng trong năm như những tháng khác, tháng của những yêu thương, sự giúp đỡ lẫn nhau để phát triển xã hội lành mạnh hơn, nhân văn hơn. Để rồi con cháu và thế hệ sau ta sẽ không phải thốt ra câu nói “tao sẽ lấy súng bắn ngay vào đầu mày” nữa.

Hy vọng!
Sài Gòn 26/04/2013
Kelly Vo

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét